Đằng sau câu chuyện luyện chính tả
Đăng bởi Quỳnh Nguyễn - Thứ 2, ngày 26-08-2024
Chắc hẳn, trong chúng ta, ai cũng đã từng luyện chính tả. Bởi vì ngay khi bước chân vào tiểu học hoặc bắt đầu học chữ, chúng ta phải luyện viết từ chữ cái, từng từ rồi đến câu, các đoạn văn và bài thơ. Thậm trí, suốt cả bậc tiểu học từ lớp 1 đến lớp 5, mình nhớ rằng luôn luôn có những cuộc thi vở sạch chữ đẹp và những bạn viết chữ đẹp thường được thầy cô khen ngợi và mọi người ngưỡng mộ.
Từ bậc THCS, luyện chính tả không được đề cập tới nữa. Vì lúc này, có lẽ nét chữ của chúng ta đã được hình thành và việc tiếp theo chỉ là tập trung học kiến thức, sau này thi cử hoặc học nghề nghiệp để bắt đầu một công việc nào đó. Mình cũng như vậy.
Sau khi hoàn thành Đại Học, làm việc trong lĩnh vực CNTT với vai trò lập trình web, thói quen gõ bàn phím nhiều hơn viết chữ trên giấy. Có những khoảng thời gian, mình viết chữ trên giấy rất ngượng tay vì quá lâu không cầm bút. :3
Nhưng...
Có một câu chuyện khá thú vị khiến mình nghĩ về việc luyện chính tả.
Mình là chúa sai chính tả. Nó giống như kiểu, đầu nghĩ chữ A nhưng tay lại viết chữ B. Hơn thế nữa, ko hiểu do đâu, thay vì gạch bỏ chữ sai và viết chữ mới, mình thường xuyên viết đè, trông giấy rất "bẩn" và khó đọc. Có thể do tâm lý sợ sai nên thành ra viết đè, có lẽ vậy. Điều cuối cùng, nhiều khi mình không thể phân biệt nổi các từ bắt đầu bằng l-n, tr-ch, d-gi-r, x-s. Chẳng hạn như, có lúc mình lại viết là "đi trợ" thay vì "đi chợ". Trong khi đó, mình suy nghĩ có phần rất khắt khe với bản thân, luôn tự cho rằng những điều này rất cơ bản, sai như vậy không xứng với bằng kỹ sư Đại Học. Mình tự cho rằng như vậy không xứng để làm kỹ sư giỏi, kỹ sư giỏi không được sai chính tả cơ bản như vậy... Ôi! căn bệnh suy nghĩ quá nhiều và quá phức tạp của mình, đến nay mới đỡ đi được chút. :)
Ở một diễn biến khác, cuộc sống và công việc cũng có lúc rất khó khăn và mệt mỏi. Mình đã cố gắng tìm kiếm những sở thích lành mạnh để giải tỏa căng thẳng. Bỗng một ngày, mình đến phát bực với năng lực sai chính tả của bản thân. Vì thế, mình đã quyết định "chơi lớn" bằng việc mỗi ngày viết 1 bài thơ vừa để luyện chính tả, vừa để tìm ít giây phút thư giãn mỗi ngày.
Thấm thoát đã 4-5 năm để từ ngày bắt đầu. Dù không thể duy trì thường xuyên nhưng mình cũng đã có những khoảng thời gian vui vẻ khi quay lại cảm giác học viết chữ. Mình không nhớ nhiều về những bài thơ đã chép nhưng cũng đâu đó biết về thế giới nội tâm của tác giả. Phạm Như Vân đã có nhiều ký ức tươi đẹp với lớp học & tuổi học trò, Trần Đăng Khoa đã có tuổi thơ đẹp với mảnh sân, góc vườn, ruộng đồng,... Nhưng trong những ký ức tươi đẹp đó cũng xen lẫn những nỗi buồn khôn nguôi về người thầy phải bỏ lại lớp học, cái bảng & mẩu phấn để lên đường ra chiến trận và không bao quay về nữa.
Một anh bạn hay cô bạn nào đấy có lẽ cũng đã có miền ký ức đẹp với "Góc Sân & Khoảng Trời" khi được bố mẹ tặng nhân dịp đạt học sinh giỏi.
Cuối cùng, mình nghĩ sai chính tả hay một lỗi nào đó trong cuộc sống của mình cũng có phần giống nhau. Không nhất thiết quá khắt khe với bản thân mà đâm sinh buồn bực. Nếu đã biết sai thì chỉ cần tìm cách sửa chữa. Như khẩu hiệu mình vừa học được "Sửa đi sửa lại, sửa chính mình,...". Vế sau, mình xin kể vào một câu chuyện khác.
Hy vọng mình không mắc nhiều lỗi chính tả trong bài viết này. :3
P/s: Không liên quan nhưng theo một số thông tin mình biết thì Nhà thơ Xuân Quỳnh rất hay viết sai chính tả. Sao lại có thể trùng hợp từ cái tên đến cái tật vậy ta? May mà mình viết chữ không xấu. ahihi